Trân Bùi - 11:30 25/06/2020
Đó là câu chuyện về cậu bé bán vé số Trần Văn Vũ. Năm nay em 12 tuổi, Vũ cùng đứa em trai 10 tuổi theo cha mẹ từ Tĩnh Gia, Thanh Hóa vô đây ở trọ. Để kiếm tiền mưu sinh, hằng ngày cả nhà em chia nhau đi làm thợ hồ, bán vé số. Hai anh em Vũ được gửi vô lớp tiểu học trong nhà thờ Donbosco. Vì hoàn cảnh nghèo khó, Vũ vừa đi học ban ngày và bán vé số vào ban đêm hoặc những lúc rảnh rỗi để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ.
Hôm ấy khi nhận được lời mời dùng bữa cùng 2 vị khách lạ, Vũ cũng có chút rụt rè. Em nói để cháu đi tới mấy bàn khác mời khách mua rồi quay lại. Đôi chân ấy miệt mài đi mời hết người này đến người khác nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu từ chối. Chẳng bán được thêm tờ vé số nào, Vũ quay lại bàn, ngồi khép nép thưởng thức những món ăn thơm ngon.
Mặc dù đi bán vé số vào lúc trời đã khuya, thế nhưng em vẫn chỉ đội một chiếc nón và khoác lên mình chiếc áo khoác mỏng manh, cũ kỹ. Tấm thân gầy của cậu chắc có lẽ cũng đôi lần phải run lên vì lạnh, ấy vậy mà vẫn cứ rong ruổi hết đường này đến đường khác để kịp bán cho hết cọc vé số trên tay.